Nhật ký, ngày… tháng…năm…
Ngày con chào đời, cả nhà vỡ òa trong hạnh phúc. Con ngoan, hay ăn, chóng lớn, không khóc nhè nên bố mẹ bị cuốn vào vòng xoáy cơm, áo, gạo, tiền mong tương lai tốt đẹp cho con và 3 chị gái.
27 tháng, thấy con hay chơi một mình, gọi con không quay lại, lảng tránh ánh mắt nên mẹ đưa con đi khám, đánh giá ở BV Nhi Trung ương. BS kết luận con có rối loạn phổ tự kỉ, mẹ chết lặng. Mẹ mất 1 tuần chỉ nhìn vào kết quả của con, hoang mang, choáng váng với vô vàn câu hỏi hiện lên trong đầu: mẹ phải làm gì, tương lai con sẽ như thế nào…
Con tiến bộ mỗi ngày là niềm vui to lớn với mẹ lúc này
Mẹ chấp nhận sự thật, bắt đầu tìm hiểu cơ sở can thiệp 1 – 1 và bắt đầu ngay vào hành trình tìm ánh sáng cho tương lai con trai của mẹ. Mỗi ngày, mẹ chở con vượt 30 km đến trung tâm, rồi mẹ quay về trường mẹ làm việc. Chiều mẹ lại tan làm sớm, chạy chặng đường tương tự để đón con về.
Miệt mài suốt 3 – 4 tháng, con vẫn chưa có biểu hiện gì. Nhìn các bạn tầm tuổi con bi bô cười nói, đùa giỡn, lòng mẹ lại đau nhói, khát vọng mong con gọi tiếng “mẹ” thiêu đốt trong tâm can. Những ngày nắng như lửa đốt hay rét buốt xương, mẹ con mình vẫn cùng nhau vượt chặng đường như thế. Con dần dà biết quay lại khi mẹ gọi tên, con ú ớ… cũng là những tia hy vọng để mẹ tin vào tương lai.
Lương mẹ mỗi tháng hơn 5 triệu đồng, tiền học cho con dù được trung tâm hỗ trợ rất nhiều nhưng vẫn còn 4 triệu đồng/tháng, chưa kể tiền xăng xe, tiền sinh hoạt khác trong gia đình. Mẹ đã kéo theo xe lôi đi thu mua phế liệu vào cuối tuần, tuần nào may mắn, mẹ kiếm được 400.000 – 500.000 đồng – đủ để con uống sữa tươi cả tháng. Tối đến, ai thuê phun thuốc muỗi hay làm bất cứ việc gì… miễn là chân chính mẹ đều làm, vì con.
Một đời vì con, đồng hành cùng con trên hành trình đặc biệt
Nhiều lúc mẹ rã rời tay chân, nhưng mỗi lần trắng đêm nhìn con ngủ ngon giấc, mẹ lại như được tiếp thêm sức mạnh. Vừa tròn 36 tháng, con bỗng gọi “Mẹ Oanh” khiến mẹ vỡ òa, rưng rưng nước mắt vì hạnh phúc.
Đó là khi mẹ biết những cố gắng của mẹ con mình đã có kết quả bước đầu, đó là khi mẹ càng chắc chắn rằng quá trình can thiệp cùng con cần thời gian lâu dài.
Qua các buổi tập huấn của Dự án “Nâng cao nhận thức về tự kỉ ở trẻ em VN” của PNJ và Quỹ BTTEVN, mẹ được học thêm kỹ năng tương tác, giao tiếp, chơi cùng con, làm gì khi con cáu giận, rối loạn hành vi… Con cũng có thêm những giờ can thiệp 1 – 1 miễn phí – với gia đình khó khăn về kinh tế như nhà mình, đó là điều vô cùng quý giá. Nhiều lúc mẹ tưởng chừng mẹ không thể vượt qua được nữa vì áp lực kinh tế chất chồng và rồi có Dự án như đôi cứu cánh của mẹ con mình, tiếp sức mẹ con ta cùng bước tiếp trên hành trình tìm ra ánh sáng, tương lai cho con.
Nhiều em nhỏ tham gia ghép tranh chong chóng để hưởng ứng ngày thế giới nâng cao nhận thức về tự kỉ
Hạnh phúc hơn nữa, mẹ đã nhìn thấy những “quả ngọt” khi con biết gọi tiếng “chị”, con dần tiến bộ vượt bậc với nhiều từ vựng mới, con có thể hát, đọc thơ. Có ngày mẹ đưa con đến trường của mẹ, con đã có thể cùng chơi, hòa nhập cùng các bạn, con cũng có thể ngồi vẽ như các bạn. Dù con vẫn còn chậm hơn một số bạn, nhưng với mẹ, đó là sự thành công trong can thiệp.
Guồng quay của cuộc đời vẫn cứ thế, may mắn ông trời thương cho mẹ sức khỏe, trường mẹ dạy cũng tạo điều kiện cho mẹ đến trường trễ, về sớm để có thời gian đưa đón con, trung tâm con theo học có những thầy cô tâm huyết, Dự án của PNJ hỗ trợ về kỹ năng, kinh phí. Mẹ cảm thấy mình không đơn độc mà hành trình vì tương lai con luôn có sự hỗ trợ của xã hội, của những người tốt quanh mình.
Đông đảo phụ huynh đồng hành cùng Dự án “Nâng cao nhận thức về tự kỉ ở trẻ em VN”
Giờ đây, mẹ luôn đặt niềm tin vào các cô – những trị liệu viên được đào tạo bài bản. Từ các cô cũng như các buổi tập huấn của dự án, mẹ đã học được kỹ năng để về nhà giao tiếp, chơi cùng con. Mẹ chắc chắn rằng, giáo dục là một quá trình để con thẩm thấu. Mẹ mong rằng Dự án “Nâng cao nhận thức về tự kỉ ở trẻ em VN” sẽ ngày càng mở rộng về các huyện, thị xa xôi như mình để các bạn có rối loạn phổ tự kỉ như con có cơ hội được can thiệp.
Ngày sinh nhật 5 tuổi của con cũng đang tới gần, nhìn lại chặng đường vừa qua, mẹ thấy mọi nỗ lực, mồ hôi, nước mắt, những vất vả đấy đều nhỏ bé so tiến bộ của con. Nếu được vất vả hơn nữa mẹ vẫn chấp nhận. Cố lên con trai của mẹ, mẹ luôn ở bên cùng con hòa nhập, phát triển như bạn bè đồng trang lứa!
Tâm sự của chị Phùng Thị Oanh (Vĩnh Phúc)